Gắn bó với nghề môi giới cũng 10 năm, giao dịch thành công có, thất bại cũng có. Và nhiều người đặt câu hỏi là vì sao tôi đam mê nghề môi giới? Vì sao tôi gắn bó được lâu dài đến vậy trong khi sự đào thải và "rơi rụng" trong nghề rất nhiều?
Vì sao tôi đam mê nghề môi giới bất động sản?? Vì nghề mang đến:
- Sự bận rộn không xuể. 999 việc không tên nhưng tốn rất nhiều thời gian để giải quyết êm đẹp, gọn gàng.
- Sự hưng phấn tột độ. Sau khi giao dịch được ký kết từ một giao dịch rắc rối hắc não, giải quyết êm thấm mọi việc và nhận tiền hoa hồng xứng đáng cần rất nhiều năng lượng, thời gian, kiên trì, chịu đựng, lắng nghe, thấu hiểu.
- Sự cạnh tranh khốc liệt. Nhìn thấy thắng, thua, nhìn thấy người ta chạy trước mình, nhìn thấy mình đang thụt lùi lại qua hàng giờ. Chỉ cần mình dừng cố gắng, chỉ cần mình mãi mê đứng trên chiến thắng hôm nay ngày mai mình sẽ bị đánh bại. Cuộc chiến trường kỳ và chỉ có người dũng cảm nhất mới dám chinh chiến những trận khắc nghiệt nhất.
- Sự hụt hẫng nặng nề. Mất niềm tin, mất cơ hội, mất thời gian công sức, mất hết năng lượng khi ai đó lợi dụng bạn để trục lợi, khi ai đó chơi kèo trên bạn, khi ai đó hớt trên bạn, khi ai đó giành giật khách với bạn bằng những trò tầm thường. Ngỡ chiến thắng sát kề bên nhưng hóa ra là thất bại thê thảm.
- Sự sáng tạo vô bờ bến. Nghề môi giới liên quan đến kỹ năng và công nghê. Hai điều này luôn phải đi song hành với sáng tạo thay đổi thường xuyên. Chấp nhận cái mới dễ dàng và dám thử những cách làm mới hơn, trước thay đổi được bản thân sau là gặt hái thành tựu.
- Sự tôi luyện như thép. Đây là một trong những nghề thử thách sự chịu đựng, bền bỉ, kiên trì của bạn. Nếu bạn muốn là cục sắt đơn thuần bạn chỉ tồn tại trong những điều kiện bình thường. Nhưng một khi đã tôi luyện thành thép bạn sẽ tồn tại được những môi trường nhiều khắc nghiệt, lắm thách thức mà vẫn hiên ngang.
Một nghề mà bất kỳ sự bất cẩn nào của môi giới cũng đều mang đến hậu quả như: Mất nón bảo hiểm, sữa mẹ hư, thúi thịt, thúi đồ ăn, tốn điện nước, mất đồ, mất thời gian, mất tiền, mất đủ thứ....
Nguồn: LinhKona